NHỮNG CĂN NHÀ ĐỜI TÔI ĐÃ Ở - Truyện ký của Nguyễn Bàng phần 10
10.
Ít năm
sau, vợ chồng tôi dạy con trai ông Toàn nhà ở phố Phạm Phú Thứ. Ông Toàn tên
đầy đủ là Nguyễn Văn Toàn nhưng mọi người cứ gọi ông là Toàn Toét vì một thời
mắt ông bị đau, hai mi mắt lúc nào cũng như viền vải đỏ. Năm ấy ông Toàn Toét
đang nổi danh khắp thành phố với cái tên Vua sắt vụn có rất nhiều kho bến
bãi chứa sắt vụn để xuất khẩu. Nhà ông là cả một cơ ngơi rộng rãi và hoành
tráng thời bấy giờ bên sông Hạ Lý. Một hôm ông Toàn đến thăm chúng tôi với danh
nghĩa phụ huynh học sinh. Sau khi uống chén trà tôi mời, ông đưa mắt nhìn căn
nhà tự tạo của tôi rồi lắc đầu nguậy nguậy nói:
- Không
được! Cô chú ở thế này là không được. Nhà gì mà năm ba loại cột gỗ khác nhau,
mái lợp giấy dầu. Anh sẽ cho mang sắt thép đẹp sang dựng cho cô chú ngôi nhà
khác.
Tôi cảm ơn
nhiệt tình của ông Toàn và lựa lời nói để từ chối sự giúp đỡ của ông thì ông
nói:
- Cô chú
sợ nhà trường à? Thế thì để anh nói với trên ủy ban quận một tiếng là xong.
Toàn anh em ăn nhẵn mâm ở nhà anh, thân nhau cả mà.
Nhưng
tôi đã kiên quyết từ chối ông.
Năm
1978, tôi chuyển dạy từ trường Nguyễn Tri Phương về trường Hồng Bàng, bây giờ
người ta không gọi là trường cấp 2 mà đổi cách gọi là trường trung học cơ sở
Hồng Bàng, dưới quyền ông hiệu trưởng Phạm Đức Nhạn.
Mặc dù,
tôi đã là giáo viên của trường Hồng Bàng và đã là quân của ông Phạm Đức Nhạn
nhưng ông vẫn tìm cách đẩy các gia đình ra khỏi khu đất của nhà trường đặc biệt
là với riêng gia đình tôi và luôn gây khó khăn trong sự đi lại và sinh hoạt vệ
sinh, điện nước cho chúng tôi. Nhiều sự việc rất bất nhẫn nhưng ông Phạm Đức
Nhạn đã thành người thiên cổ từ năm 2015 nên tôi không kể ra làm gì để linh hồn
ông được mát mẻ nơi miền Miên Viễn. Và
dù vậy, năm tháng trôi qua, rồi tôi cũng có điều kiện để xây lại căn nhà tuềnh
toàng mái giấy dầu thành ngôi nhà cấp 4 có tường gạch, xà sắt, mái tôn và nền
lát gạch men rồi lại xây được cái bếp riêng bên cạnh nhà. Gian nhà có cửa mở ra
đường phố tạo điều kiện thuận lợi cho việc vợ chồng tôi kèm thêm cho con em các
gia đình gửi để luyện thi vào lớp 8 đầu cấp 3 phổ thông. Tôi dạy Văn,vợ tôi dạy
Toán. Thời ấy học hết lớp 7 phải thi vào lớp 8 mới được học tiếp cấp 3. Nội
thành chỉ có mấy trường cấp 3 như Ngô Quyền, Thái Phiên, Lê Hồng Phong và Đoàn
Kết. Số lượng học sinh lấy vào lớp 8 ở các trường rất hạn chế mà bấy giờ chưa
có trường dân lập nên không thi được vào lớp 8 chỉ còn nước thôi học đi làm hay
học nghề hoặc học bổ túc ban đêm mà người dân chua chát gọi là cấp 3 quần đùi
hàm hai ý, một là trường cấp 3 không còn gì để lựa chọn ví như không có quần
nào để mặc ngoài cái quần đùi, hai là học sinh cấp 3 bổ túc văn hoá có cả cán
bộ công nhân viên và cả học sinh mới học xong cấp 2, tất cả học ban đêm, nên
không mấy ai coi trọng sự ăn mặc, về mùa nóng bọn trẻ quần đùi đến lớp cũng
được vào học.
Bây giờ
nhìn cơ ngơi của tôi ai cũng thích: Nhà mặt tiền trên con phố lớn sạch đẹp nhất
thành phố, xung quanh ngoài trường Hồng Bàng còn có các cơ quan đầu não của
thành phố như Thành ủy, Trụ sở đảng bộ thành phố, ban Kinh tế thành ủy, Bảo
tàng thành phố, sở Lao động thương binh và xã hội, sở Kế hoạch và đầu
tư...nhiều người bảo đây là phố Đại Quan.
Cũng bây
giờ vợ chồng tôi đã có cháu ngoại, một cháu rồi hai cháu, ba cháu. Hàng ngày bố
mẹ chúng đều gửi con lên ông bà ngoại nhờ trông nom chăm sóc để tiện việc đi
làm. Có căn nhà khá tươm tất lại ở đường phố lớn sạch đẹp, các cháu luôn được
ông bà khi bế ẵm lúc đẩy xe trẻ em dạo mát trên vỉa hè. Lúc chúng 4, 5 tuổi thì
tự đạp xe vừa chơi vui vừa rèn luyện sức khỏe. Khi con trai tôi ở Sài Gòn lập
gia đình, Tết nhất vợ chồng con cái về Hải Phòng thăm bố mẹ cũng có chỗ ăn chỗ
ngủ, chỗ chơi cho trẻ con đàng hoàng.
Mấy ông
xe ôm đầu phố thấy ông cháu tôi ở căn nhà đối diện với văn phòng thành ủy trong
phố “Đại Quan” thì cứ hỏi, chắc bác là cán bộ to bên ủy ban hoặc thành ủy
nên mới có nhà ở đấy?. Tôi nói tôi chỉ là giáo viên cấp hai nhưng không ai tin
tôi cả mà đều cho rằng ông già khiêm tốn nói thế thôi. Chỉ có mấy bà bán hàng
quà cho học sinh thâm niên hàng chục năm trước cổng trường mới biết tôi là giáo
viên trường Hồng Bàng.
Khi xã
hội bắt dầu có từ “chạy” trong mọi lĩnh vực như chạy chức chạy quyền chạy nhà
đất...có mấy người đến nhà tôi nằn nì tôi bán nhà cho họ vì họ rất thích vị trí
địa lý của mảnh đất tôi đang ở. Họ nói:
- Nhà
của bác không có giấy tờ gì, tất nhiên không thể có giá như nhà có chủ quyền
nhưng chúng cháu sẽ trả cho bác cái giá tốt nhất, hơn hẳn những nhà có chủ
quyền ở các phố nhỏ. Chỉ cần bác cho cháu vài dòng chữ viết tay nhượng lại nhà
còn sau đó ra sao chúng cháu tự lo liệu.
Nếu ham
tiền chắc tôi đã bán rồi kiếm một miếng đất rộng rãi xây nhà mới to đẹp đàng
hoàng hay mua một ngôi nhà có sổ đỏ ở nơi khác. Đó là một cách. Còn cách khác, nếu tôi ham tiền, tôi bán căn nhà 4B Đinh
Tiên Hoàng, Hải Phòng đi rồi về quê nhà là làng Dịch Vọng ở Cầu Giấy Hà Nội,
dựng một ngôi nhà trên một miếng đất của tổ phụ để lại. Là vì:
Năm
1997, anh trai tôi từ quê xuống chơi. Trong bữa cơm gia đình, ông anh tôi nói:
- Anh
xuống để xin ý kiến chú. Giờ làng ta đã lên phường thành phường Dịch Vọng của
quận Cầu Giấy. Vì thế dân tứ xứ tìm vào làng mua đất làm nhà do vậy giá đất mỗi
ngày một cao. Chú định tính sao với khu đất của nhà nhà ta.
Tuy ông anh không nói đến từ chia đất nhưng tôi hiểu ý anh muốn giải quyết khu
đất ấy như thế nào nên tôi đã thẳng thắn nói ngay:
- Em gần
như cả đời không ở làng, lúc thì theo cậu Đổng ra Hà Nội học, lúc thì lên miền
núi làm việc và rồi định chân ở Hải Phòng đã gần bốn chục năm nay. Anh chị và
các cháu đã ở trên mảnh đất ấy nhiều năm cùng với mẹ, trông nom nuôi mẹ lúc về
già. Vì vậy, đất ấy hoàn toàn thuộc về anh và định đoạt ra sao là quyền của
anh.
Ông anh
tôi bảo:
- Chú
nói vậy nhứng còn thím và các cháu nữa nhất là thằng con trai chú đang ở Sài
Gòn?
Tôi nói:
-
Không cần hỏi, anh cũng biết vợ con em luôn luôn nhất trí với ý em
Như em đã nói. Riêng con trai em, nó ở Sài Gòn cũng đã mua được đất và đã
có nhà riêng, nó không đòi hỏi gì đâu.
Thấy ông
anh đã có phần yên tâm, tôi góp ý cho anh:
- Đất
trên quê đang có giá, anh nên bán đi một ít lấy tiền xây nên một ngôi nhà mà ở
cho khang trang. Số đất còn lại, khu vực Cầu Giấy rất nhiều trường đại học, nhu
cầu thuê nhà trọ của sinh viên là rất lớn, anh nên xây một số phòng cho
thuê để có tiền sinh sống hàng tháng.
Rồi tôi
chỉ xin anh một điều kiện:
- Bà cụ
sinh ra anh em mình nay đã chín mươi tuổi rồi, cụ cũng chẳng còn sống được bao
lâu nữa. Vì vậy, khi bán ít đất, anh nên đưa cụ một ít tiền nói là tiền bán đất
của gia tiên cho cụ vui. Nhưng có lẽ tốt hơn là mua cho cụ một cái nhẫn hai chỉ
vàng đeo vào tay cho cụ để hàng ngày cụ nhìn tháy nó mà vui trong lòng.
Hôm sau
ông anh tôi ra về và ít lâu sau báo tin cho tôi đã bán 50 mét đất cho một người
khách mua là một ong vụ phó vụ Đông Nam Á. Cả ông ta và anh tôi đều đang chuẩn
bị xây nhà.
Tận đáy
lòng, tôi không muốn xa dời căn nhà đã là chốn dung thân cho gia đình tôi cả
mấy chục năm trời với 8m vuông được phân từ khi vợ chồng tôi bắt đầu chung sống
với nhau rồi mở mang thêm vài chục mét vuông nữa từ đống gạch đất bẩn thỉu lưu
cữu từ bao nhiêu năm về trước. Có lúc tôi còn ao ước khi từ giã cõi đời, tôi sẽ
được nhắm mắt xuôi tay ở trong ngôi nhà này.
Ngôi nhà
này bây giờ đã rộng rãi, thoáng đãng và đẹp hơn nhiều lần sau bao lần gia
đình tôi bỏ công sức ra tôn tạo. Nhưng khi có chỗ ở tốt đẹp hơn xưa thì 4
đứa con của vợ chồng tôi cũng đã khôn lớn, lần lượt có gia đình riêng, người ở
Sài Gòn, người ở Hà Nội, người ở Hải Phòng nhưng tất cả đều mua được nhà
ở riêng . Nơi ở này chỉ còn lại hai vợ chồng già sớm khuya với những câu chuyện
nho nhỏ đủ cho nhau nghe và chỉ mong đến những ngày cuối tuần, ngày giỗ
tết hay những ngày nghỉ lễ, con cháu về cho ngôi nhà rộn vang đầy những tiếng
cười tiếng nói vui vẻ và đầm ấm.
câu chuyện rất hay
Trả lờiXóa